Ngoài ra, cũng như thường lệ, khi gặp những người nghèo khổ, các thành viên diễn đàn đã kêu gọi đóng góp ủng hộ cho ông Cho. Các bạn có lòng hảo tâm muốn ủng hộ ông Cho có thể vào chủ đề dưới đây trên diễn đàn để đóng góp.
Ông lão nhặt rác trả lại 45 triệu đồng nhặt được
Để biết được thông tin về quỹ từ thiện của diễn đàn, các bạn có thể vào chủ đề dưới đây:
Quỹ từ thiện
Ông lão nhặt rác trả lại 45 triệu đồng nhặt được
Thứ Sáu, 16/12/2011 - 21:28
Cái tin ông Trần Văn Cho (61 tuổi), trú tổ 28, phường Thuận Phước, Hải Châu, Đà Nẵng) nhặt được 45 triệu đồng đem đến Công an phường Nam Dương để trả cho người bị mất khiến khắp xóm nghèo ven cảng cá Thuận Phước xôn xao.
[caption id="" align="alignleft" width="300" caption="Dù hoàn cảnh còn rất khó khăn nhưng ông Trần Văn Cho vẫn đem số tiền nhặt được đến Công an phường Nam Dương để trả cho người bị mất."][/caption]
Có vài người nghĩ cạn thì tiếc rẻ, thời buổi chừ có ai dại bằng ông Cho. 45 triệu đồng đối với dân xóm nghèo là một số tiền quá lớn, vậy mà ông Cho nghèo nhất xóm không tham của quả là chuyện “lạ đời”.
Mấy chị hàng xóm hiểu gia cảnh khó khăn của ông Cho thì nói: Có lẽ đó là lúc “tỉnh” nhất của ông Cho, cũng bởi hơn lúc nào hết ông Cho “tửng” (bà con trong xóm vẫn thường gọi) đang rất cần tiền, cần lắm để chạy chữa thuốc men cho mẹ già đang lâm bệnh nặng. Bản thân gia đình ông thì bữa đói bữa no, lo kiếm cơm từng bữa. Vậy mà khi nhặt được “lộc trời” ông đã không hề vì cái nghèo, cái khổ của bản thân mà “tham”.
Còn ông Cho, mặc ai nói ngả nói nghiêng, ông chỉ thật thà bảo: “Tui nghèo nhưng sạch”. Dẫu ông Cho đang sống trong căn nhà cấp 4 nằm trong con hẻm nhỏ chật hẹp ẩm ướt của phường Thuận Phước. Lại mang căn bệnh thần kinh, lúc tỉnh lúc “mê”, nhưng người đàn ông cô độc không vợ con ấy lại phải kiêm vai trò “trụ cột” nuôi sống cả nhà gồm mẹ già và cô em gái không chồng cũng hơn cái tuổi 40. Mẹ ông Cho nay đã 94 tuổi đau ốm quanh năm, mấy hôm nay, Đà Nẵng trở lạnh căn bệnh tim của bà cụ lại tái phát.
[caption id="" align="aligncenter" width="400" caption="Chị Phạm Thị Thanh Hải vui mừng nhận lại số tiền 45 triệu đồng bị mất từ tay CA phường Nam Dương."][/caption]
Thương mẹ lắm, nhưng hằng ngày, khi những cơn đau đầu không hành hạ, ông lại lần từng bước lang thang khắp các hang cùng ngỏ hẻm để tìm đồ phế liệu nhặt nhạnh từ rác kiếm được chưa đầy 20 - 30 ngàn… số tiền ấy cũng chỉ đủ mua gạo, làm sao có tiền để đưa mẹ đi chữa trị.!? Vậy là, mặc cho đêm hôm giá rét, mặc cho ngày nắng ngày mưa ông Cho chỉ biết cô độc lầm lũi khắp nơi, bới từng thùng rác, đi khắp các hàng quán để nhặt vỏ lon, chỉ mong chắt chiu được tiền chữa bệnh cho mẹ…
Ngày cuối năm, một tin vui đến với gia đình ông Cho: Để kịp thời động viên hành động đẹp của ông Trần Văn Cho, Chủ tịch UBND quận Hải Châu đã tặng giấy khen và 2 triệu đồng tiền thưởng.
Trước đó, chị Phạm Thị Thanh Hải (31 tuổi, trú tổ 46, phường Thạc Gián, quận Thanh Khê), người mất số tiền 45 triệu đồng khi nhận lại tài sản đã tặng ông Cho 1,5 triệu đồng và 10 kg gạo. Hy vọng với số tiền thưởng ấy, đủ để ông Cho đưa mẹ già vào viện khám và điều trị kịp thời…!
Theo Hoài Thu
Công An Nhân Dân
Đọc xong bài này, nghĩ mà cảm thấy hổ thẹn. Nếu như tôi lâm vào hoàn cảnh nghèo khó như ông chắc cũng cân nhắc khi trả lại tiền. Ông quả thật là một tấm gương sáng cho nhiều người phải suy nghĩ. Phải nói rằng ông tuy nghèo nhưng ông không nghèo, nhặt được 45 triệu không phải là con số nhỏ. Nó là số tiền mà bao nhiêu người có thể làm lụng cả năm trời chưa chắc đã được như thế. Đây là số tiền mà ông trời có lẽ đã thương xót cho hoàn cảnh của ông khi đang có mẹ già bệnh nặng nhưng không có tiền để chữa trị. Thế nhưng ông lại sẵn sàng đem trả lại, ông Cho đã cho rất nhiều. Qua đó càng cho thấy được sự giàu có của ông, ông giàu hơn biết bao nhiêu người với tiền của đầy người. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người nhặt được 45 triệu mà trả lại cho người đánh mất? Có bao nhiêu người dám đem cho người khác với số tiền 45 triệu? Ngay bây giờ, có lẽ tôi không nằm trong con số đó. :)
Bản thân tôi ít khi tìm kiếm người nghèo để giúp đỡ, bởi vì điều kiện kinh tế của tôi cũng không thật sự gọi là dư giả gì. Thế nhưng nếu gặp ai đang nghèo khó mà mình thấy tôi đều sẽ tìm cách để giúp họ bằng các hình thức khác nhau. Đôi khi bạn không cần phải giúp bằng của cải vật chất, bạn vẫn có thể giúp được họ bằng tấm lòng. Khi bạn có một tấm lòng bạn sẽ biết được cách để giúp họ. Làm từ thiện không nhất thiết phải là bỏ tiền ra đưa cho họ mà bạn vẫn có thể làm bằng cách tuyên truyền, chia sẽ những thông tin về những người cần được giúp đỡ.
Tôi gửi bài này lên đây với hi vọng các bạn sẽ chia sẽ những thông tin này đến với mọi người, hi vọng nó sẽ đến được với những người có tấm lòng hảo tâm.