BabyWolf - Nguyễn Vũ Tuấn Anh

Blog cá nhân chia sẻ về thiết kế web, SEO, Online Marketing, giải pháp web, cuộc sống và nhật ký của tôi.

Người xưa

NGƯỜI XƯA

Tấm xương khô lạnh còn ân ái.
Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình.
.......................................

Đinh Hùng.

Câu chuyên mà tôi viết dưới đây các bạn có thể cho là một chuyện giải trí đọc lúc 0 giờ, hay là chuyện có thật thì tùy các bạn. Nhưng có lẽ các bạn cũng đừng tin đây là chuyện có thật. Như vậy nó sẽ giống với một câu chuyện ma do các nhà văn giầu trí tưởng tượng tạo ra hơn.


NICK LẠ TRÊN YAHOO MESSENGER
Tôi biết đến Yahoo messenge thì cũng lâu rồi. Cách đây hơn hai năm do một người bạn chỉ cho cách dùng. Nick yahoo messenge của tôi cũng do người ấy chọn cho tôi. Nhưng tôi thực sự ít dùng và cũng chẳng cho ai biết nick của tôi. Thời gian đầu, những người hay chát với tôi chỉ là mấy người quen và tôi cũng ít chát. Bây giờ thì cũng chỉ khoảng ngót chục người trong danh mục bạn bè trong YM của tôi. Tôi không giỏi cách sử dung YM, nên các nick ban bè đều do tôi cho nick của tôi và họ "át" vào. Tôi chưa "át" nick của ai cả vì không biết cách. Bởi vậy, lâu lâu có một nick lạ nhẩy vào chát với tôi thì tôi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Đấy chỉ là một người bạn nào đó cho nick của tôi cho họ và họ vào chát với tôi. Tôi nghĩ rất đơn giản vậy và mọi việc đều có vẻ đúng như vậy. Trừ một trường hợp sau đây và là chính nội dung của câu chuyên này. Nó có thể là chuyện Ma, hoặc nó là một sai lầm do trục trặc của kỹ thuật mạng vi tính thì đến nay đối với tôi vẫn là điều bí ẩn.
Bây giờ đang mùa thu nhỉ! Ngày hôm nay, khi tôi đang gõ những dòng chữ này là 16 tháng 9 - 2007. Nếu tôi nhớ không nhầm thì câu chuyện này xấy ra vào cuối tháng Năm năm nay.
Tôi còn nhớ lúc đó vào buổi chập tối, khoảng hơn 19g một chút. Một mình tôi ngồi trong phòng trước máy vi tính và cả nhà lúc đó có lẽ đang dưới phòng ăn. Họ đã gọi tôi xuống ăn cơm. Nhưng tôi còn nán lại đôi chút xem bài trên web. Tôi có mở sẵn YM nhưng không chát với ai, vì cũng chẳng có chuyện gì để nói.
Bỗng trên màn hình hiện lên một khung chát với hàng chữ:
- May quá! Anh còn ở đây?
- Dạ! Ai đấy?
- Em đây mà.
Thật tình tôi không nhớ là ai. Nhưng tính hay cả nể lại sợ mình quên thì thật mất lòng. Tôi đánh trống lảng:
- Em lấy nick lạ anh làm sao biết được?
- Hic! Anh quên em thật rồi sao? Em lấy tên thật của em làm nick mà?
- Ah! Anh nhớ ra rồi. Em viết tên liền thế , mắt anh cận nên không đoán ra.
Tôi trả lời vậy chứ cũng chưa nhớ ra nàng là ai. Tôi nhìn lướt nhanh lên nick của nàng: maitranletrinh. Một biểu tượng mặt khóc hiện ra trện màn hình:
- Posted Image
Trí nhớ của tôi khá tốt. Tôi nhớ ra ngay: Đây chính là tên người yêu đầu tiên của tôi đã chết cách đây gần 40 năm trước. Nhưng lúc ấy tôi cũng chưa có ấn tượng gì với cái tên này. Ý nghĩ tức thời của tôi chỉ là một cô gái trùng tên mà thôi. "Thế cô này là ai nhỉ?", cũng có vài người bạn tôi tên Trinh. Nhiều cô tôi cũng chẳng biết họ gì. Biết đâu có một người nào đó trong số các cô gái tên Trinh này trùng họ. Tôi gõ đại:
- Anh xin lỗi vì làm em buồn. Em có việc gì vậy?
- Trời ơi! Anh quên em thật rồi sao?
Tôi lúng túng thật sự và chưa biết phải trả lời thế nào thì may quá, cô ta viết:
- Biết được anh ở đây là may lắm rồi. Bây giờ em phải đi đây. Em sẽ gặp lại anh.
Hình biểu tượng mặt cười tắt ngấm bên nick maitranletrinh. Cô ta đã thoát ra khỏi YM. "Ai thế nhỉ?'. Tất nhiên tôi chưa thể liên hệ cái nick trên với người yêu tôi đã chết từ gần 40 năm trước.

Tôi xuống ăn cơm chiều. Tôi ăn rất nhanh, vì đó là thói quen và quan niệm sống của tôi: "Không nên mất thời giờ vào những chuyện mang tính quy luật sinh học như ăn uống ....". Bởi vậy, ăn xong tôi lại lên phòng làm việc ngồi một mình với cái máy vi tính, nhấn nút mở nhạc và làm việc với nó. Tôi bật YM và nhìn vào danh mục bạn bè. Không thấy nick maitranletrinh? Hay là cô nàng giận mình quên cô ta, nên xóa đi rồi? Bỗng từ trong dàn loa đặt trước mặt tôi nhắc lại mãi một câu: "Không quên"..."Không quên".... "không quên"........Nhạc vặn nhỏ, nên tiếng lặp lại cứ như từ một nơi xa xăm thủ thỉ bên tai.....Bực mình. Loại CD mua 6.000đ một cái thường có tình trạng kẹt đĩa như vậy. Tôi tắt nhạc. Lục tìm trong chồng đĩa một bản nhạc có tên "Biển nhớ". "Không quên thì nhớ vậy!", tôi suy nghĩ hài hước thoáng trong đầu. Màn hình hiện ra: "Biển nhớ" - ca sĩ thể hiện Phương Trinh.....
Lần này thì tôi không thể vô tâm được nữa. Tôi nhớ ngay đến nick maitranletrinh vừa chát với tôi. Nhưng nàng là ai? Chịu! Không có cách nào liên lạc lại. Tôi thầm nghĩ: "Thôi! Nếu có duyên thì gặp lại còn không thì thôi, chứ biết làm sao bây giờ?". Vừa nghĩ, tôi vừa tròn miệng nhả ra một đám khói thuốc lá hình chữ 0 thổi vào màn hình. Đám khói thuốc lá lờ lững , uyển chuyển trong không gian trước mặt tôi. Đụng vào màn hình , đám khói thuốc biến dạng, nó sắp lại đúng như một cái miệng cô gái đang cười trước mặt tôi.....Đám khói thuốc lá màu xám trắng, nên nó như một cái miệng người chết trôi đang mỉm cười. Maitranletrinh ngày xưa chết vì tự tử trên sông Hồng....

TÌNH ĐẦU
Gót sen uyển chuyển,
Xôn xao đêm huyền.
Em đi lạc xứ thần tiên.
Hồn thuyền dương hiện bóng huyền u minh....
Đinh Hùng.



Ngày xưa, lúc nàng chết tôi mới 21 tuổi tình luôn cả tuổi mụ. Một thằng thanh niên mới lớn bày đặt yêu đương với tất cả mặc cảm trước những kẻ đối thủ thành tựu và có chỗ đứng trong cuộc đời. Lúc ấy tôi chỉ là anh công nhân bậc 2/7, đang học thêm mỹ thuật tạo hình. Chẳng có gì ngoài cái giá vẽ thể hiện tâm hồn nghệ sĩ. Còn đồng lương thì đủ trả nợ bà bán nước trà 5 xu một cốc cạnh cơ quan. Hic! Ngày ấy, gọi là sự ăn chơi của chúng tôi chỉ có thế. Ấy mà nó cũng bị quy vào phạm trù đạo đức vì tính không tiết kiệm. Ngày ấy, trong dân gian lưu truyền một câu ca dao là:
Một yêu anh có senko.
Hai yêu anh có Peugeur cá vàng.
Ba yêu bộ củ Tergan.
Bốn yêu hộ khẩu đàng hoàng thủ đô.

Trong bốn tiêu chí tình yêu thời đại trên thì tôi đạt tiêu chuẩn thứ tư. Nhưng tiêu chuẩn này thì chỉ thích hợp với các cô gái ngoài Hanoi. Maitranletrinh ở phố Hàng Buồm, nàng không cần hộ khẩu Hanoi. Bởi vậy đối với nàng tôi bị loại suy nốt yếu tố cuối cùng này. Ấy là nói theo ngôn ngữ khoa học. Tôi gặp nàng trong chỗ làm việc của chị tôi và cũng chính là chỗ tôi làm việc. Bởi vì lúc ấy tôi làm ở Cty xây dựng nhà ở Hanoi. Còn nàng phụ việc trong một công trình nghiên cứu của tiến sĩ Bùi Vạn Chân về các thông số trong những ngội nhà mà chúng tôi xây dựng. Cùng làm việc với nàng là một số cô gái trẻ tuổi 18 , đôi mươi. Lúc ấy, so với một đám học sinh phổ thông mới tốt nghiếp cấp III như các cô thì tôi có vẻ là một người từng trải và phong trần. Có lẽ tôi phải nói thêm một ưu thế của tôi lúc bấy giờ và điều này là chân lý. Đó là tôi khá gọi là đẹp trai. Bạn bè tôi phong tặng danh hiệu "Hội trưởng hội phù rể thuê"
Tất nhiên các cô đều có cảm tình với tôi, nhưng tôi thực sự chẳng chú ý đến ai cả. Lúc đó tôi cũng không ý thức được về cái mẽ bề ngoài của mình. Maitranletrinh là một cô gái sôi nổi và năng động. Chúng tôi dần dần thân với nhau và lúc đó nàng mới tâm sự với tôi là trước khi quen tôi, nàng đã từng yêu một người. Người này sau đó góp phần vào cái chết của nàng......Thế rồi có một lần, tôi không nhớ hoàn cảnh nào khiến tôi vô tình nắm tay nàng. Đây là bàn tay người con gái đầu tiên mà tôi nắm tay trong đời. Một cảm giác lạ rất mãnh liệt khiến như ý thức của tôi vỡ ra. Hình như cả trời đất cũng quay cuồng và tôi không tự chủ được. Tôi ngây ra như tượng và nắm tay nàng. Nàng cũng yên lặng để nguyên bàn tay cho tôi nắm và hơi cúi đầu nhìn xuống. Ôi! Nếu như người xưa nói đến khoảng khắc sánh bằng thiên thu thì có lẽ chính là giây phút ban đầu này....nàng hơi xoay người sát đến tôi và vuốt nhẹ lên má tôi: "Anh hiền nhỉ?". Tôi ngơ ngẩn cả người và phản ứng của tôi là một nụ cười cực kỳ vô duyên. Cũng may là không có ảnh chụp lại cái mặt tôi lúc đó. Nếu không thì Thiên Sứ và Sư Thiến là một từ đồng nghĩa. Hic. Nàng nhanh nhẹn quay ra ngoài. Lúc ấy tôi chợt tỉnh và nói với theo:
- Em! Tối thứ bảy này anh mời em đi chơi nhé!
- Vâng.
Tôi như chết lặng và những ngay còn lại trong tuần dài lê thê. Cứ buổi trưa là tôi lại tích cực đến thăm bà chị để gặp nàng, Nhưng có vẻ như nàng lẩn tránh tôi, khiến cho tôi rất hoang mang. Cuối cùng vào chiếu thứ bẩy, tôi cũng gặp được nàng và nhắc lại lời hẹn.
Thật tình là tôi không nhớ lắm chúng tôi đã bắt đầu đi chơi với nhau như thế nào. Gần 40 năm rồi. Nhưng hình ảnh mà tôi nhớ nhất chính là lúc chúng tôi đúng đối diện nhau bên hồ Tây, phía trước đền Quan Thánh. Ngày ấy, quang cảnh bên hồ không đẹp như bây giờ. Cây cối rất ít và trong ký ức của tôi còn nhớ như in khuôn mặt của nàng dưới ánh trăng. Tôi ôm hai vai và cúi xuống hôn nàng, nàng nghiêng mặt đi và tôi hôn lên má nàng. Nụ hôn đầu đời của tôi với người con gái. Tôi xoay mặt nàng ngửa lên và muốn hôn môi người yêu tôi. Nàng mím chặt môi, lắc đầu và gục vào vai tôi. "Thôi! Không!". Nàng đẩy tôi ra và nói: "Chúng mình về đi!". Tiếng nói của nàng nhỏ nhẹ, yếu đuối không phải là hình ảnh của Maitranletrinh nghịch ngơm, lí lắc thường ngày. Tôi nhìn thấy trong nàng cả một trời thơ trinh. Bất giác tôi lùi lại với một sự trân trọng như đứng trước một thiên thần. Chính cảm giác thiên thần mà tôi nhận thấy trong nàng, đã khiến tôi có một suy luận rất chính xác về cái chết của nàng sau này, khi mà hầu hết mọi người nghi ngờ vì không tin vào tâm hồn trong trắng của nàng. Và cũng chính điều đó cứu tôi thoát chết khi tưởng rằng tôi sẽ đến nằm bên cạnh nàng ở thế giới bên kia. Nhưng phải chăng cũng trong thoáng phút giây ước nguyện bên cạnh cõi chết ấy, đã ràng buộc tôi với hình ảnh của nàng sau gần 40 năm với bao thăng trầm của cuộc đời. Đó chính là cái nick vừa quen vừa lạ maitranletrinh.

HỒN HOANG TRINH NỮ

Em mộng về đâu
Em mất về đâu?
Đêm đông lạnh, ngọn đèn sầu.
Ấy mầu hương khói là màu mắt xưa....

Đinh Hùng.

Nàng không còn yêu tôi nữa và nàng lảng tránh tôi sau khí trả lại toàn bộ sách vở, tập học mà tôi phải rất chắt chiu vay mượn mới sắm được cho nàng. Nụ hôn đầu tiên của tôi với người con gái và cũng là nụ hôn cuối với nàng. Nàng quay về với người yêu cũ của nàng. Sự mặc cảm nghèo và cô đơn khiến tôi không đủ can đam và tự tin để giành lại nàng từ kẻ tình địch. Anh ta là sinh viên của một trường đại học danh tiếng và là con trai của ông Cục trưởng thương nghiệp thành phố Hanoi. Vào cái thời những năm 70 của thế kỷ trước, chỉ cần trong nhà có người làm nghề dọn bếp cho một bếp ăn tập thể là rất danh giá. Tính ưu việt của nghề này ở chỗ mỗi ngày chí ít cũng một gamen cơm cháy , hoặc sang hơn thì thịt lợn vài lạng kho sẵn. Nói thể để thấy cái vị trí cục trường cục thương nghiệp thành phố Hanoi nó như thế nào.Thời gian trôi đi. Cái đám thanh xuân ríu rít trong chỗ làm việc của chị tôi cũng đi đâu cả.
Tôi cũng chẳng dám yêu ai vì biết cái thân phận nghèo và khốn khó trong cô đơn của mình. Tôi vẫn đến thăm chị tôi, nhưng với một tâm trạng buồn và chua chát trong sự trống vắng lớn hơn. Cái cảm giác "cảnh cũ còn đây, người xưa đâu thấy" thật sự dâng buồn trong tôi.....
Tôi không thể chịu đựng được nữa bèn đi chỗ khác ở, không ở gần nới chị tôi làm việc. lâu lâu tôi mới đến thăm chị tôi.
Thời gian trôi đi. Bỗng một buồi chiều, chị tôi nhớ người ra chỗ tôi làm việc và nhắn lại: "Tan tầm chiều này bảo cậu ghé chỗ chị. Anh Chân muốn nói chuyện với cậu!". "Cái gì thế nhỉ?".
Khi tôi đến nơi, vào phòng của chị tôi thì anh Chân đã ngồi đấy. Thấy tôi vào, anh nói ngay:
"Cái Trinh nó chết rồi!". Tôi bàng hoàng và chưa kịp nhận ra điều gì thì chị tôi bồi thêm cho một câu: "Cái Trinh người yêu của cậu đấy! Nó chết rồi cậu ạ!". Bất giác tôi nhắc đến tên nàng : "Maitranletrinh! Sao vậy em?"...
- Cũng chưa biết là chết thật hay không? - Anh Chân chậm rãi kể lại:
Cái Trinh sau khi nghỉ ở đây thì về học lại lớp 10. Có một con bạn cùng lớp của nó nói toáng lên trong lớp là cái Trinh nó xúi cô này bỏ người yêu đang đi bộ đội. Thế là lớp xúm vào chì chiết cái Trinh. Cái Trinh nó chối nói là nó không có nói. Nhưng cô kia cứ khăng khăng là cái Trinh có nói. Tội nghiệp cái Trinh, nó cuống lên gọi người yêu nó tới, thắng này lại bảo: "Nếu Trinh có tội gì thì các bạn cứ trừng trị tôi. Tôi xin chịu tội thay cho Trinh.....".
Nghe đến đây, tôi thốt lên: "Thằng ngu! Rồi sao nữa anh?". Anh Chân chậm rãi kể tiếp: " Thế là cả đám nó ồ lên và nói chính người yêu của nó cũng thừa nhận là cái Trinh có tội. Cái Trinh bỏ ra ngoài lấy xe đạp và phóng đi. Cả lớp nó đuổi theo cái Trinh. Tụi nó đuổi đến chân cầu Long Biên thì không thấy cái Trinh đâu cả. Chúng nó chia nhau đi tìm, khi lên cầu gần giữa sông thì chỉ thấy cái xe đạp xanh và đôi dép của cái Trinh ở đấy".
Nghe đến đây, người tôi như có một luồng lửa bốc lên khiến tôi chóng mặt. Tôi nắm lấy tay chị tôi và thốt lên: "Chị ơi! Trinh chết rồi! Cô ấy đã nhảy xuống sông tự tử rồi!". "Sao cậu chắc chắn thế? Cái Trinh nó làm sao dám tự tử kia chứ! Con gái gì cứ chồm chồm như con trai, yêu đương lung tung. Loịa như nó thì làm sao mà tử tử kia chứ!" "Không! Trinh rất trong trắng. Chính vì vậy nên Trinh đã chết rồi...". Tôi như muốn nấc lên vì nghẹn ngào.
- Chưa chắc cái Trinh nó chết đâu cậu ạ! Vì xác chết đuối thì ba ngày sau phải nổi lên. Mà nay đã 4 ngày rồi , người ta chưa tìm thấy xác của Trinh...
Tôi ra về trong một tâm trạng đau khổ và cô đơn tận cùng. Người ta nói rằng "Cách tốt nhất để lãng quên một người phụ nữ là thay thế bằng hình ảnh người phụ nữ khác". Từ ngày Trinh không còn yêu tôi nữa, tôi không có ai là hình ảnh thay thế. Nên nàng vẫn là cả tâm hồn tôi. Tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó nàng sẽ quay lại với tôi vì tôi yêu nàng chân thành.
Ngày ấy, tôi không hiểu tại sao những thằng bạn tôi yêu ba lăng nhăng, hết cô này đến cô khác. Có thằng yêu một lúc đến hai ba cô. Vậy mà các cô ấy vẫn yêu tha thiết. Còn tôi với tất cả sự trân trọng và chân thành thì chẳng ai yêu tôi cả. Phải chăng, ở phút cuối cùng của cuộc đời, Trinh nhớ tới tôi thì tôi có thể chắc chắn nàng không chết. Đối với tôi thì cái đám lộn xộn , cãi vã với nàng chỉ là một lũ háo danh và ngớ ngẩn, phải tự trang sức tâm hồn mình bằng cách chê bai kẻ khác. Tôi thừa khả năng để chứng minh nàng trong trắng và vô tội.
Nhưng tất cả đã muộn rồi. Cả thế gian như sụp đổ trong tôi. Tình yêu của tôi đối với nàng mong manh như nụ hôn đầu đời và nay tan tác vì ngay cả cái hy vọng mong manh đó cũng không còn. Nàng chết rồi còn đâu...Chính tính cách mạnh mẽ trong phong cách sống của nàng, khiến nàng có một quyết định táo bạo để bảo vệ cả một trời thơ trinh trong nàng.
Cả tuần sau, mặc dù rất tích cực tìm kiếm, người ta cũng không tìm thấy xác của nàng. Cái chết của Trinh được đặc biệt chú ý, chính vì bố người yêu của nàng là nhân vật chủ chốt trong một vụ tham nhũng nổi tiếng thời bấy giờ. Bởi vậy, có nguồn tin cho rằng nàng nhân cơ hội này bỏ trốn để thực hiện những phi vụ đặc biệt liên quan đến số tài sản tham nhũng trên. Cả những thày Tử Vi cao tay cũng tham gia tìm hiểu lá số của nàng để xem nàng lưu lạc hay đã chết thật....
Hơn hai tuần trôi qua, cả khúc sông Hồng như bị lật tung lên, người ta vẫn không tìm thấy xác Trinh. Hầu như hy vọng Trinh còn sống đang đến dần với gia đình của Trinh và mọi người đều nghĩ như vậy.
Thật đau lòng! Riêng tôi vẫn khẳng định rằng Trinh đã chết. Dù sau này, vĩnh viễn không tìm thấy xác Trinh. Nhưng nó có thể giải thích việc mất xác bằng một nguyên nhân khác. Còn tính hợp lý trong suy luận của tôi là không thể bác bỏ được.
Trinh ơi! Chỉ có mình anh hiểu được là em đã chết vì một trái tim thiên thần trong em.
Gần một tháng sau, người ta tìm được xác Trinh bị kẹt dưới một cái bè nứa neo bên sông. Đôi mắt nàng nhắm khẽ và một bên má nàng khi tôi hôn đã bị bày cá rỉa hết. Cuộc khám nghiệm tử thi cho thấy nàng hoàn toàn trinh trắng.....
40 năm đã trôi qua. Tôi vẫn nhớ tới nàng. Không phải vì tình yêu của tôi dành cho nàng có gì đặc biệt hơn các cặp tình nhân khác ở thế gian. Không phải các chàng thanh niên khác trong nụ hôn đầu đời không run rấy như tôi. Và cũng không phải hiếm những cặp tình nhân bị chia lìa vì những cái chết bất ngờ do hàng ngàn lý do khác nhau trên cõi đời này. Nhưng với tôi, thì hình như linh hồn nàng đã cứu tôi, khi tôi cũng đã đứng trên cầu Long Biên, đúng chỗ nàng đã đứng trước khi chết.
Maitranletrinh! Cái nick yahoo messenger này có phải là chính em đó không?

HỒN MA CỨU NẠN
Tôi không còn gì cả, tất cả sụp đổ trong tôi. Tất cả những gì bi đát nhất trong cuộc đời của một con người bất ngờ ập lên đầu một thằng thanh niên mới 22 tuổi đời. Không chỗ nương thân, không người thân thích, không bạn bè, không tình yêu, không tiền, không tất cả và cũng không còn gì để ước mơ..... Tình yêu duy nhất với tôi là cha tôi cũng sụp đổ bất ngờ trong tôi.....Trời đêm Hanoi vẫn vũ mây đen buông một cơn mưa tuy không lớn nhưng năng hạt phủ lên con người tôi đang đau khổ tận cũng.....Niềm an ủi và sự đồng cảm duy nhất với tôi lúc này chỉ là linh hồn chết của maitranletrinh.
Tôi lầm lũi bước lên cầu Long Biên đi tìm nàng. Trong túi tôi có một lá thu vỏn vẹn một hàng chữ: " Khi tôi chết xin hãy chôn tôi cạnh mộ maitranletrinh". Tôi đến giữa sông, nơi maitranletrinh đã chọn làm nơi vĩnh biệt cõi đời.
Nước sông Hồng cuồn cuộn chảy, sóng trên dòng sông như hàng trăm ngàn con trăn khổng lồ đen trũi quằn quại lao vun vút ra biển và sẵn sàng nuốt chửng tất cả những gì rơi xuống đó. Trời vẫn mưa với mây đem vần vũ. Gió từng cơn thổi trong mênh mông, như reo cái lạnh vào tận trong lòng người. Cả một không gian chìm trong u tối....
- Maitranletrinh! Em hãy đợi anh. Bây giờ anh chỉ còn mình em.
Tôi dẫm một chân lên thành cầu và đạp mạnh, buông mình xuống sông.....
*

...Một lực rất mạnh bất ngờ đẩy tôi bật ngửa ra phía sau làm tôi ngã lăn trên cầu. Cơn mưa đã phủ ướt những thanh sắt trên lan can cầu và nó làm trượt chân tôi vì đôi dép Thái Lan (Cách gọi thời bấy giờ, trong Nam Bộ gọi là dép Lào) đã mòn vẹt của tôi.
Tôi lồm cồm bò dậy, người đau ê ẩm vì cái ngã trời giáng cân xứng với quyết tâm và sức mạnh của thằng thanh niên mới lớn khi đạp chân, tung người nhày xuống cầu. Điều ngạc nhiên là đôi dép lào khố khổ, mòn vẹt của tôi - do một sự ngẫu nhiên hay một năng lượng bí ẩn nào đó, mà khi rơi xuống nó xếp ngay ngắn bên cạnh nhau......đây chính là hình ảnh đôi dép của Maitranletrinh để lại khi nàng vĩnh biệt cõi đời.....
*

Tôi ngơ ngác trươc sự ngẫu nhiên một cách khó hiểu: Đôi dép xếp rất ngay ngay ngắn ngay tại sát lan can cầu. Nó như được sắp xếp bởi một ý thưc muốn nó phải như thế....?
Nhưng cái đầu khoa học có thể giải thích rằng:
Khi anh bước một chân lên thành cầu thì chân kia anh đã đặt một chiếc dép ngay sát lan can cầu. Hoàn toàn toàn chính xác! Vậy thì một chiếc dép khi văng ra cũng rất có thể khi rơi xuống nằm ở vị trí bên cạnh cái dép kia và đó là một điểm rơi thay vì văng xuống sông là một điểm rơi khác. Hoàn toàn đúng.
Chẳng có gì phải phàn nàn cách giải thích theo tư duy khoa học cả.
Nhưng lúc đó tôi không nghĩ như vậy..
*

Cú sốc bất ngờ vì ngã khiến tôi ở sang một trạng thái tâm lý khắc hẳn.
- Maitranletrinh! Phải chăng em muốn anh bỏ lại đôi dép như em để chúng ta cùng dẫm lên mọi chông gai trên cõi đời này.
- Không! Anh là người duy nhất hiểu em. Duy nhất biết em đã chết khi bao con người trện cõi đời này, kể cả những người thân yêu nhất của em đều không hiểu em bằng anh. Họ nhìn em với con mắt đơn giản của tha nhân mà không cần biết đến sự đau khổ trong nội tâm con người em. Thậm chí vì sự ích kỷ đã dẫn em đến một cái chết tức tưởi. Họ vẫn sống nhởn nhơ trên cõi đời này, vẫn mơ ước và thành đạt. Thế thì sao anh phải chết. Với em, anh hơn họ nhiều lắm. Anh đáng sống hơn những kẻ đã đẩy em vào cõi chết. Anh phải sống để nhắc đến em một lần khi mọi người đã lãng quên em.
Anh phải sống trong kiêu hãnh và vượt lên chính hoàn cảnh của anh vì em anh ạ.
Maitranletrinh. Anh hứa trong cuộc đời anh sẽ nhớ tới em và sẽ nhắc đến một tâm hồn thơ trinh chết tức tưởi vì sự ích kỷ của tha nhân.
Tôi không thể hiểu được rằng nàng đang nói với tôi, hay tôi đang tâm sự với chính mình? Nhưng quả thật là tôi còn một điều đáng sống ít nhất với maitranletrinh. Tôi hiểu nàng hơn tất cả những người đã nghĩ về nàng . Nếu họ đáng sống thì tôi cũng có cái để sống vì tư duy của tồi.
Tôi lấy trong túi ra tờ giấy xin được chôn bên cạnh Maitranletrinh. bật diêm đốt.....
- Maitranletrinh. Anh gửi tờ giấy này theo em xuống dòng sông Hồng, nơi em chon để an giấc ngàn thu. Em hãy ghi nhận tình yêu của anh dành cho em. ...
Lửa cháy bén và đượm tờ giấy trên tay tôi. Tôi buông tay, miếng giấy kéo đốm lửa bay là là xuống sông Hồng như một sự nhắn gửi với nàng một tình yêu của tôi....Trong màn đêm huyền vĩ, đốm lửa le lói trong đêm như cả linh hồn tôi gửi đến cho nàng.....

ƯỚC NGUYỀN VỚI HỒN TRINH NỮ
40 năm trôi qua sau đêm định mệnh. Nếu như không phải Maitranletrinh đã chết trên sông Hồng . Nếu như không có sự luận xét chính xác của tôi vì cái chết của nàng khiến tôi tự thấy mình đáng sống thì phải chăng tôi không còn ngồi đây gõ những hàng chữ này. . Cuộc đời đầy sóng gió khiến có lúc tôi không thể ý thức được sự tồn tại của tôi trên cõi đời này. cũng có lúc tôi quên nàng trong những thăng trầm của cuộc đời. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng quên nàng. Nhưng tôi chưa thực hiện lời hứa với nàng: Chưa một lần nhắc đến tâm hồn thơ trinh và cái chết tức tưởi của nàng...
Phải chăng, nàng đã đến đây để nhắc lại lời hứa của tôi với nàng với cái nick yahoo mesenge maitranletrinh?
- Maitranletrinh ơi! Đây chính là em hay chỉ là sự ngẫu nhiên do trục trặc kỹ thuật vi tính?

*- Xin phép bác con về.
Tôi liếc nhìn đồng hồ - đã 17g 30 - "con bé này cũng siêng thật!"....
- Khoan đã! Bé át cái nick này vào yahoo messenge cho bác.
Vừa nói, tôi vừa đứng dậy nhường máy cho cô bé.
- Bác đọc tên nick cho con đi.
- maitranletrinh viết liền không dấu. Chữ "mai" không viết hoa.
Tiếng bàn phím gõ lách cách.
- Sao cái nick này không át được bác ạ. Nick này của ai đấy bác? Nick này bác nhớ đúng không bác. Hay còn sai cái gì?
- Làm sao sai được? Bác nhớ mà, nick này đã chát với bác rồi mà?
- Oh! Nếu chát rồi thì nó phải có trên danh mục của bác chứ?
- Bác cũng không hiểu tại sao?
- Hay bác lại bấm nhầm nút xóa rồi. Con không thấy đâu cả?
- Không át được à?
- Dạ không? Hay bác nhớ sai nick. Hoặc có thể nick đó không có thật nên không át được?
Tôi tái mặt. "Không lẽ đó chính là maitranletrinh? Em về đây với anh thật sao?".
- Uh! Cũng có thể bác nhớ sai nick. Thôi bé về đi. Cảm ơn bé.

*

Đêm hôm ấy. Tôi bâng khuâng với bao hồi ức về nàng. 40 năm qua, nhưng hình như cả không gian và thời gian rất nhỏ bé và mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua. Tôi nhớ đến bầu trời đêm vần vũ mây đen và mưa gió trên cầu Long Biên. Ngày ấy, tôi đã nhắc tên nàng. Nghĩ đến đấy, tôi thốt lên: "Maitranletrinh! Em đang phiêu diêu ở chốn nào?". Vừa suy tưởng , tôi vừa lướt vào trang thơ của vietlyso. Một bài thơ mới vừa đưa lên của nhà thơ Bích Hoàng. Trong bài thơ bà nhắc đến một cơn mưa đêm và mối sầu kim cổ đúng lúc tôi nghĩ đến kỷ niệm với nàng. Cảm xúc trong tôi lâng lâng, tôi đã họa bài thơ này tặng nàng:


Cảm tác
MƯA ĐÊM
Tặng người yêu tôi đã chết năm 19 tuổi.



Như gợi trong hồn tiếng ru êm.
Tiếng mưa như ai đến trong đêm.
Nhớ người năm cũ sầu thiên cổ
Chất cả phong ba dưới lụa mềm.*
Gót sen uyển chuyển
Xôn sao đêm huyềnEm đi lạc xứ thần tiên
Hồn thuyền dương hiện bóng huyền u minh.(*)

Bài thơ tôi chỉ viết đến đấy, Nhưng cảm xúc của tôi với cái chết trong tuổi yêu đương thơ trinh của nàng, khiến tôi liên tưởng đến hai câu thơ đồng cảm với tâm trạng tôi lúc này của thi si Đinh Hùng.

Tấm xương khô lạnh còn ân ái.
Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình....

Maitranletrinh! Em chết trong khi còn khao khát yêu đương....
Một thoáng đau xót dội lên trong tâm tư tôi. Vừa nghĩ, tôi vừa bấm nút gửi bài thơ tặng vong linh nàng lên diễn đàn..thì bỗng nhiên trên màn hình lại hiện lên khung chát của YM với dòng chữ:
- Khuya thế anh chưa đi ngủ sao?
Tôi nhìn lên tên hiển thị: maitranletrinh........
- Anh đang viết bài .- Tôi định nói - "bài thơ tặng em". Nhưng dừng lại được.
- Em xem rồi! Bài thơ cảm động quá! Cảm ơn anh!
- Em đang trên diễn đàn?
_ .....................
Chợt như có một bàn tay đặt lên vai khiến tôi lạnh buốt. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa xuống sống lưng làm tôi rùng mình. Trên khung hình hiện lên hàng chữ:
- Em đang ở đây với anh!

Tôi rùng mình vì một cái lạnh ớn xương sống cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi không thể hiểu nổi có phải nàng đứng ngay đằng sau tôi không? Tôi không đủ can đảm để quay mặt lại đằng sau để nhìn nàng, mà nếu có nhìn thấy thì đó chỉ là một linh hồn ...Nghĩ đến đấy, tôi sợ cứng cả người.....Tôi không dám cử động, bàn tay cầm con chuột như chết một chỗ. Tôi có cảm giác rằng chỉ cần một cử động nhẹ là nàng sẽ phản ứng ngay tức thì. Một phản ứng mà tôi không thể lường trước được. Tôi liếc xuống dưới chân: có hai sinh vật đang ngủ. Đó là con mi na và mi ni. Có một lần tôi nghe ai đó nói :"Giống chó có phản ứng nhậy cảm với hồn ma. Nếu có ma thì chúng tru lên ngay". Hai con chó cưng của tôi vẫn nằm yên. Tôi khẽ động chân, con mi na mở mắt nhìn tôi, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Sự hoạt động của một sinh vật thân thiết khiến tôi can đảm hơn. Tôi từ từ quay đầu nhìn lại phía sau.......
Chẳng có gì cả...nhưng bỗng cả hai con chó của tôi cùng nhỏm dậy, chúng không tru lên mà kêu é é với những động tác rất bất thường. Từ chỗ tôi ngồi tiếp khách - cách bàn làm việc không xa - một đám khói bốc lên nghi ngút, đang từ từ bay đến chỗ tôi. Hình khói tựa như một người con gái tóc dài với áo quần một màu trắng toát, như đang giang tay muốn ôm lấy tôi..........

Tôi hoảng hốt thốt lên:
- Trinh ơi!
Vợ tôi giật mình tỉnh dậy,
- Cái gì thế anh?
Chúng tôi chay ra chỗ đám khói bốc ra...Bát nhang bàn thờ ông Địa đang cháy nghi ngút. Không thể ngờ được chỉ trong nháy mắt, bát nhang cháy hết sạch. Tôi với tay lấy mấy chung rượu cúng đổ lên tàn nhang cháy dở.
- Cháy bát nhang thế là phát tài đấy anh ạ.
Bà xã tôi vui vẻ nói với giọng ngái ngủ. Bà ấy luôn hi vọng vào những điềm lành sẽ đến với chúng tôi đã từ nhiều năm rồi.
"Con người chỉ là một sinh vật nhỏ bé và yếu ớt trong vũ trụ. Nó chỉ là một cậy sậy. Nhưng là cây sậy có tư tưởng".
Vợ tôi tin vào định mệnh và chấp nhận định mệnh. Bà ấy là một sinh vật yếu đuối trong vũ trụ, nhưng bà ấy vẫn ước mơ và luôn hi vọng. Sống với tôi gần trọn cuộc đời, có những lúc bà ấy không còn cả cơ sở để ước mơ...."Nếu anh chết! Em sẽ thiêu xác anh cho vào hũ. Dọn nhà đi đâu em sẽ mang anh theo". Vợ tôi thường nói với tôi như vậy, bà ấy giải quyết như vậy là đúng. Ngoài sự giải thích do tình yêu của bà ấy dành cho tôi thì còn lý do kinh tế. Đến lúc này tài sản của chúng tôi không đủ để mua một miếng đất cà chục triệu để chôn tôi trong nghĩa trang. Chúng tôi cũng có một miếng đất do may mắn mua lúc nó còn rẻ. Nhưng đó là một tài sản chứ không phải để chọn làm nơi an nghỉ.
- Khuya rồi anh ạ! Anh đi ngủ đi.
Tuy nói vậy, nhưng bà ấy biết tính tôi. Cái gì tôi thích thì tôi làm, chẳng ai cản trở được tôi cả. Bởi vậy, nói xong thì bà ấy lại leo lên giường ngủ.
Nhưng lần này thì tôi nghe bà ấy.
- Để anh tắt máy đã.
Tôi gõ phím kết thúc. Màn hình tối đen lại hiện ra những biểu tượng. Nhưng chẳng thấy khung yahoo chát của maitranletrinh đâu cả......
- Maitranletrinh! Định mệnh đã khiến anh và em không thể đến với nhau trong kiếp này. Đáng nhẽ anh và và em sẽ nằm cạnh nhau bên kia cõi trần gian. Nhưng phải chăng chính em đã cản trở anh một lần nữa để có thể nằm cạnh em trong cõi chết. Nay bên cạnh anh ở kiếp này đã có một người đàn bà đi cùng anh trong cuộc đời và chia sẻ mọi thăng trầm của số phận với anh và yêu anh. Anh có thể có những phút lãng mạn, nhưng không thể không trọn nghĩa với nàng. Maitranletrinh! Anh không phải là một thiên thần, nên chắc sau khi chết cũng không siêu thoát mà sẽ còn trầm luân trong muôn kiếp. Có thể linh hồn anh ở trên cõi trời Đao lợi hay chốn Bồng Lai, cũng có thể ở địa ngục A tỳ. Nhưng anh sẽ không quên em. Anh hứa và mong sẽ có một trong muôn kiếp luân hồi ấy, có một kiếp chúng ta sống bên nhau. Em hãy tin anh. Anh đã hứa :"Nếu anh còn sống sau đêm định mệnh gần 40 năm trước, anh sẽ nhắc tới em, một tâm hồn thơ trinh chết vì sự ích kỷ và mê muội của tha nhân". Anh đã giữ lời hứa khi viết câu truyện này trên mạng. Anh hy vọng rằng việc làm này của anh sẽ an ủi linh hồn em ở bên kia thế giới.
Anh cầu chúc cho linh hồn thơ trinh như thiên thần của em sẽ siêu thoát về cõi Bồng lai. Trong muôn kiếp trầm luân của chúng sinh, anh xin một kiếp bên em. Mong rằng lúc ấy em không từ chối tình yêu của anh giành cho em...
Những suy nghĩ triền miên về maitranletrinh đã ru tôi vào giấc ngủ và tôi thiếp đi ngay trên bàn vi tính....
Từ bấy đến nay, tôi không còn thấy nick maitranletrinh xuất hiện trong yahoo chát của tôi nữa. Cũng có thể đấy chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên do sự trục trắc của mạng vi tính với một người trùng tên đang chát với người yêu của mình và đường truyền đã dẫn đến máy của tôi. Cũng có thể đấy chính là linh hồn cùa maitranletrinh về đây với tôi để tôi một lần trọn lời hứa với nàng.
Đến bây giờ, các bạn có thể thử nghiệm:



Không hề có nick maitranletrinh trên mạng yahoo.

Thiên Sứ - Nguyễn Vũ Tuấn Anh