Danh mục: Văn Nghệ
Có một thời
Có một thời...
Ôm ấp những cơn mơ
Ngày ngắn, mong đêm...
Ao ước đến bơ phờ
Có một thời...
nói với người trong mộng
Xin anh đừng...
ngoảnh mặt làm ngơ...
Có một thời...
yêu lắm những câu thơ
Bao chữ em mơ
Nắn nót
Đợi chờ
Gió khẽ lùa, lay rèm khung cửa nhỏ
Bơ vơ riêng mình...
Nghe câu hát ngu ngơ...
Cao Hoàng Sa
Ôm ấp những cơn mơ
Ngày ngắn, mong đêm...
Ao ước đến bơ phờ
Có một thời...
nói với người trong mộng
Xin anh đừng...
ngoảnh mặt làm ngơ...
Có một thời...
yêu lắm những câu thơ
Bao chữ em mơ
Nắn nót
Đợi chờ
Gió khẽ lùa, lay rèm khung cửa nhỏ
Bơ vơ riêng mình...
Nghe câu hát ngu ngơ...
Cao Hoàng Sa
Đêm thứ 1002 của nàng Sheherazatd hay câu chuyện cuối cùng của hoàng hậu Ba Tư
Nàng Sheherazatd đã được tấn phong hoàng hậu sau 1001 đêm liên tục kể chuyện cho hoàng đế Shariar. Ngày lễ đăng quang của hoàng hậu là ngày vui mừng của toàn thể vương quốc, vì nó đã kết thúc những chuỗi ngày khủng khiếp: Cứ mỗi khi bình minh ló dạng thì một thiếu nữ lại rơi đầu, sau một đêm ân ái với nhà vua.
Ông cũng chỉ là người máy
THẾ GIỚI NĂM 3000
Nig Vidi đã sống qua những ngày hạnh phúc bên người mà anh hết lòng yêu quí – khi hai người còn chưa thành hôn – để rồi anh ngày càng khổ tâm vì sự lơ đễnh và có vẻ như là ngớ ngẩn của vợ mình, nàng Ohoda. Giọng nói của nàng đều đều cứ như giọng nói của người máy. Thời còn yêu đương, chàng đã ngây ngất cảm nhận một tâm hồn thanh lặng từ đôi môi tuyệt vời phát ra những âm thanh đều đặn mang dáng vẻ từ tốn ấy. Nhưng cái đó cũng không đáng lưu ý đến tính chất người máy của nàng, bằng sự sinh hoạt chuẩn mực gần như ngày nào cũng như ngày nấy. Đồng thời, nàng tỏ ra ngoan ngoãn chiều theo mọi ý thích của chàng mà không có sự phản ứng nào, dù chỉ là thoáng qua.
Nig Vidi đã sống qua những ngày hạnh phúc bên người mà anh hết lòng yêu quí – khi hai người còn chưa thành hôn – để rồi anh ngày càng khổ tâm vì sự lơ đễnh và có vẻ như là ngớ ngẩn của vợ mình, nàng Ohoda. Giọng nói của nàng đều đều cứ như giọng nói của người máy. Thời còn yêu đương, chàng đã ngây ngất cảm nhận một tâm hồn thanh lặng từ đôi môi tuyệt vời phát ra những âm thanh đều đặn mang dáng vẻ từ tốn ấy. Nhưng cái đó cũng không đáng lưu ý đến tính chất người máy của nàng, bằng sự sinh hoạt chuẩn mực gần như ngày nào cũng như ngày nấy. Đồng thời, nàng tỏ ra ngoan ngoãn chiều theo mọi ý thích của chàng mà không có sự phản ứng nào, dù chỉ là thoáng qua.
Thân chủ tôi không giết người
Hắn vừa mở mắt ra, một thoáng cảm giác lạ xẹt qua người làm hắn nhớ lại: Đây không phải phòng riêng của hắn ở 27 đường Maxell mà là phòng giam. Một căn phòng hẹp téo, bề ngang chừng 2m5, dài cỡ 4m, đủ kê một cái giường cá nhân và một cái tủ con. Tường bê tông ba phía quét vôi xanh, cửa và mặt phòng giam quay ra hành lang làm bằng song sắt. “Rồi, ta bắt đầu một cuộc đời mới!”. Hắn lẩm bẩm, đầu vẫn choáng váng vì rượu và quả đấm của Dream: “Cái thằng chết tiệt!”. Mặc dù đã bị từ chối, vẫn năn nỉ đòi khiêu vũ với Mazda – người tình của hắn – khi nàng đã mệt đờ vì nhảy cả tiếng đồng hồ trước đó. Hắn đã cho Dream một bài học về phép lịch sự đối với phụ nữ, khiến cho nó không bao giờ có thể lặp lại hành động bất nhã đó là lần thứ hai trong đời: một viên đạn vào giữa sọ làm thằng bợm đó chết ngay. Cảnh sát đã tống cổ hắn vào trại giam với cả lít Martell trong bụng…. “Thế là hết…!” Nhưng hắn cũng chẳng còn kịp suy nghĩ gì hơn vì men rượu đã giúp hắn ngủ say đờ trên cái giường nệm mút cũ kỹ ở trong phòng giam này…
Còn bây giờ thì hắn hối hận. Hình ảnh những người thân và những kỷ niệm bắt đầu hiện ra – những buổi vũ hội, những cuộc tắm biển và những đêm mùi mẫn bên người tình… “Ôi! Mazda…”. Nàng chẳng hơi đâu chờ đợi một kẻ giết người như hắn mà cái giá hữu nghị nhất là hai năm tù.
Những trái tim bí ẩn
BẮC VIỆT NAM – ĐẦU THẾ KỶ XX
Cử Trung chậm rãi mở tờ “Trung Bắc Tân Văn”. Bỗng hắn giật mình, cái “píp” đang ngậm trên miệng rơi xuống nền nhà, một hàng tít lớn chạy hết tám cột báo, ngay đầu trang hai đập vào mắt hắn: “Triệu phú An Nam”. Dưới hàng tít đó là hình một người đàn ông ăn mặc ra lối Tây, đeo kính trắng đang mỉm cười. Đó chính là tham Tuấn, bạn cũ của hắn. Hắn tái mặt thốt lên: “Thế là cả bọn chúng đều trúng độc đắc! Trời! Một triệu đồng bạc Đông Dương! Không lẽ bọn chúng đã đổi trái tim cho quỷ sứ thật?”. Hắn buông tờ báo đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, dáng trầm ngâm….
Cử Trung chậm rãi mở tờ “Trung Bắc Tân Văn”. Bỗng hắn giật mình, cái “píp” đang ngậm trên miệng rơi xuống nền nhà, một hàng tít lớn chạy hết tám cột báo, ngay đầu trang hai đập vào mắt hắn: “Triệu phú An Nam”. Dưới hàng tít đó là hình một người đàn ông ăn mặc ra lối Tây, đeo kính trắng đang mỉm cười. Đó chính là tham Tuấn, bạn cũ của hắn. Hắn tái mặt thốt lên: “Thế là cả bọn chúng đều trúng độc đắc! Trời! Một triệu đồng bạc Đông Dương! Không lẽ bọn chúng đã đổi trái tim cho quỷ sứ thật?”. Hắn buông tờ báo đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, dáng trầm ngâm….
Sai lầm từ Alpha - Centaver (2)
Nig lượn một vòng trên khung trời biệt thự riêng của anh. Ống kính điện tử lắp trên mái nhà nhận được hình ảnh quen thuộc của chủ nó, lập tức tất cả các cánh cửa được mở ra. Nig hạ cánh bên thềm và đi vào nhà. Đèn tự động bật sáng ở những căn phòng anh đặt chân đến. Một bản nhạc vui vang lên trong không gian ngôi biệt thự.
Sai lầm từ Alpha - Centaver (1)
Một vùng sáng kỳ ảo màu ngọc bích pha lục toả ra từ chiếc đĩa bay đang lướt trong khoảng không vũ trụ, khiến nó nổi bật trên nền trời tím đen của cõi vô tận. Nếu không có sự chuyển động của các sao băng thì chiếc đĩa bay này như một vật thể sống duy nhất trong hư không mênh mang câm lặng. Nó đang bay về phía Alpha – Centaver – một ngôi sao cách Thái dương hệ tám năm ánh sáng.